Cà phê 22

22.

Đi trên đường thỉnh thoảng bị một cơn gió lốc cuốn một đống bụi thốc vào mặt tối tăm mặt mũi là bình thường, xui chút là bụi vào mắt không thấy đường, xui hơn chút nữa là té xe hay bị vật lạ gió cuốn theo đập trúng. Nhật Linh xui hơi nhiều nên khi gió lốc cuốn tấm bảng hiệu rơi xuống gần nơi hai người đứng, sắp đập lên người Tuấn Lâm mà anh lại không nhìn thấy đề né tránh, cậu không do dự dùng chân đá, cứu mỹ nam. May là tấm bảng không quá lớn quá nặng, chỉ là loại treo dưới mái hiên, có điều cộng thêm sức gió nên Nhật Linh đỡ được, giúp Tuấn Lâm không bị va phải, thì cậu cũng bị bong gân. Đáng lẽ hôm qua đã về nhà nhưng hai người cứ thế nọ thế kia ở lại một đêm lại thêm một đêm…

Tuấn Lâm nhìn cái chân quấn băng của Nhật Linh cứ vò đầu vò tóc. Vì đỡ cho anh mà cậu thành “thương binh”, Tuấn Lâm đau lòng.

  • Anh cứ chàu quạu hoài vậy? – Nhật Linh nhạy cảm với biểu hiện của Tuấn Lâm, nhận thấy tâm trạng anh không tốt. – Bong gân chút thôi, về nhà bó thuốc mau hết lắm.
  • Còn nói mau hết, mai mốt đừng ẩu như vậy? La lên cho anh biết hay kéo một chút được rồi. May mà không gảy chân. Anh lo lắng!
  • Lúc đó phản xạ thôi mà, thời gian đâu cân nhắc làm thế nào. Chân cũng không nặng, anh đừng cau mặt cau mày nữa.

Tuấn Lâm hiểu chuyện đã rồi nói nữa cũng như không, nhưng anh xót!

  • Mai anh đưa em về nhà, xin nghỉ vài bữa bớt đau rồi anh đưa em trở lại trường. Bây giờ về trường không ai chăm sóc. Anh bận hai ba ngày sẽ về. – Tuấn Lâm suy nghĩ một vòng cảm thấy an bài mọi chuyện như thế nào tốt nhất rồi nói quyết định của mình cho Nhật Linh nghe.
  • Đưa em về nhà?

Nhật Linh nhớ tới Bà Hai lâu lâu nhắc lại chuyện của cậu với Quế Chi lại “anh với chị” thế này thế nọ, nay Tuấn Lâm đưa cậu về bà Hai sẽ hỏi, vậy nói làm sao đây, phải nói nhưng nói thế nào…? Nhật Linh hơi lo lo.

  • Về…về nói…

Nhật Linh lắp bắp, cậu vốn không lanh lẹ trong mấy chuyện này. Trước kia chuyện của Tuấn Lâm và cậu toàn Quế Chi giúp cậu nói hết.

  • Chuyện gì, nói cái gì? – Tuấn Lâm thấy Nhật Linh có chuyện khó nói, ấp a ấp úng, nên hỏi lại.
  • Má hỏi…má hỏi nói làm sao…nói làm sao bây giờ?
  • Bác gái? Chuyện này…

Tuấn Lâm đâm do dự, qua Khắc Trọng anh cũng biết trước đây cả nhà Nhật Linh xem anh là đối tượng của cậu, nhưng sau đó anh không nói không rằng trở mặt không nhận, thời gian qua đến nhà cậu cũng không phải với tư cách bạn trai. Cả nhà Nhật Linh còn đối xử lich sự với anh đều nhìn thái độ của Nhật Linh, cậu không chấp nhất đuổi anh họ cũng theo Nhật Linh, nhưng giờ?

Con người ta cũng lấy luôn rồi, giờ về nói sao đây. Nói thẳng “con và Linh lấy nhau”, hay “con bắt đều quen Nhật Linh”?

Tuấn Lâm vò đầu…

  • Thôi về trước đã rồi tính, em nằm nghỉ đi, chờ anh một chút. Anh quay lại chúng ta về.

Tuấn Lâm nghe Nhật Linh lo lắng nghĩ lại cũng đúng, anh tuy chưa biết đưa Nhật Linh về sẽ thế nào nhưng anh và Nhật Linh đã xác định mối quan hệ rồi nên không thể qua loa tới nhà cậu được. Tuấn Lâm đi một vòng hốt một đống gọi là quà đi du lịch về, cầm theo một mớ sản phẩm công ty bán để tặng, luôn tiện thông báo cho nhà Nhật Linh chuyện anh khai trương chi nhánh.

Trước đây, anh chưa từng nghĩ sẽ phô trương khoe khoang bản thân với ai, ngay cả lúc trước, thấy Nhật Linh hợp mắt định tiến tới anh cũng chưa từng nói trong túi anh có những gì, chẳng hiểu sao lần nay anh lại muốn chứng tỏ, chứng tỏ anh có thực lực có bản lĩnh có giá trị cho người nhà Nhật Linh thấy…

Mua mua sắm sắm không ngại cả hàng đắt đỏ Tuấn Lâm bỗng bật cười, trước đây anh và Khắc Trọng còn nghi ngờ người ta nhắm vào túi tiền của mình mà chẳng ngờ, có một lúc lại phải khoe khoang túi tiền để có thể được người ta coi trọng.

Đưa Nhật Linh về nhà, Tuấn Lâm còn nhiều chuyện ôm cậu từ trên xe xuống. Nhật Linh hết hồn, cậu bong gân chỉ cần đỡ cậu cà nhắc đi cũng được làm gì đòi ôm cậu xuống, kinh dị quá! Không những Nhật Linh hết hồn mà cả nhà cũng hết hồn, Tuấn Lâm đưa Nhật Linh về nhà, xe de vào tận bậc thềm, chân thì quấn trắng bóc, còn bị ẳm vào… Bà Hai tim đập rầm rầm không biết con bị tai nạn gì nghiêm trọng dữ vậy. Quế Chi quăng hai đứa bé lật đật chạy lại coi Nhật Linh, cuối cùng biết chỉ bong gân Quế Chi thiếu điều muốn đạp cho Tuấn Lâm một phát. Nhưng dĩ nhiên không làm gì được Tuấn Lâm, chỉ có thể mắng thằng em cho đỡ bực!

  • Không gọi điện báo trước một tiếng, làm cả nhà hoảng hồn. – Quế Chi mắng Nhật Linh.

Nhật Linh le lưỡi, nhà cậu trước giờ toàn dân lao động chân tay, tai nạn lao động không ít, đâu có nâng niu như vậy. Như vừa rồi cậu cắt trúng tay máu tè le, ở nhà hoảng hồn một trận nhưng sau đó khâu lại, vết thương ổn định thì cậu làm được cái gì thì làm, đi học cũng đi học có ai cản gì đâu. Cho nên lúc này nhìn vào thể hiện bên ngoài mà phán định mức độ tai nạn, Tuấn Lâm vừa ẳm vừa bồng còn de xe sát rạt bị Quế Chi chửi cũng không oan.

Tuấn Lâm thấy nhà không tỏ ra lo lắng mà Quế Chi còn sẵn giọng với Nhật Linh, anh hơi bất bình trong lòng. Nhưng Quế Chi một bên chị vợ một bên vợ bạn anh coi như không nghe. Quay trở ra đem quà mình chuẩn bị vào nhà.

Tuấn Lâm bao lớn bao nhỏ vào nhà, không ai buồn để ý anh hay đám quà cáp phong phú trên tay anh. Quế Chi quay vào coi con, bà Hai bận hỏi kỹ thằng con chắc chắn không có bị gì nặng hết phải không, rồi hỏi nó ăn cơm chưa.

Tuấn Lâm đành để để trên bàn, chờ lúc bà Hai để ý tới anh mới nói:

  • Bác gái, con mới khai trương chi nhánh mới ở Vũng Tàu, mang về cho nhà mình ít đặc sản. – Anh đẩy đẩy đám quà trên bàn cho bà Hai thấy.
  • Đặc sản?
  • Dạ, con mua thêm ít đồ cho nhà mình luôn.

Tuân Lâm biết nói đặc sản không thì kỳ, nét mặt bà Hai nói cho anh biết đặc sản Vũng Tàu không khô thì cá, đâu có gói to đẹp, gói nhỏ sang trọng như anh mua vậy.

Cuối cùng bà Hai cũng không nói gì, chỉ trả lời một câu “mua chi nhiều”. Với bà, mọi khi Tuấn Lâm tới nhà ăn cơm hay đi đâu đó về cũng mang đồ tới chẳng qua lần này đặc biệt nhiều thôi. Bà Hai cũng thấy quái quái nhưng không nghĩ nhiều, trước giờ mấy món Tuấn Lâm với Khắc trọng mang tới không cho hai đứa bé sinh đôi thì cũng làm đồ ăn chung, bà tạm thời không thắc mắc.

  • Ở ăn cơm rồi đi hen?

Nhưng dù gì người ta cầm túi to túi bé tới, lo cơm cho con trai thì cũng phải mời người ta một tiếng chứ sao.

Bà Hai vô coi cơm còn gì ăn không, cần làm thêm món gì không. Tuấn Lâm thấy bà Hai đi rồi không có hỏi han gì nhiều, anh thở ra. Không phải anh sợ nhưng hồi hộp là có. Công nhận trước kia anh đối với Nhật Linh không mặn không nhạt anh không hề coi trọng thái độ chấp nhận hay không của phụ huynh, nhưng bây giờ nhất định phải lấy được thiện cảm, anh đâm lo lắng vô cớ.

Vừa lúc ông Bảy cũng về tới, thấy đống đồ để trên bàn liền hỏi:

  • Có đám gì bay? – Ông nghĩ có giỗ quảy gì đâu cho đồ mang về.

Nhật Linh vội trả lời.

  • Anh Tuấn Lâm mở chi nhánh quán, mừng khai trương mua ít đồ về cho ba má.
  • Thằng nhỏ giỏi ha, mở thêm quán. Mở hai ba cái vậy ai quản hết con?

Ông bảy An chỉ hỏi xả giao thôi, ông không chủ ý tò mò. Chẳng qua người ta mang một đống đồ đến thì phải khen người ta một chút.

  • Dạ thuê người bác, một mình con sao coi hết.
  • Giỏi quá, chúc mừng con hen. Trẻ như vậy, mở được hai cái quán là hay dữ lắm.
  • Cám ơn bác!

Tuấn Lâm tủm tỉm cười nhận lời khen mà đau lòng. Anh muốn nói, con có một chuỗi, không phải hai… Bác an tâm giao con trai cho con đi, con nuôi dư sức!

Nhật Linh chun chun mủi, ba cậu khen gì mà quê quá trời. Nghĩ lại ba cậu nông dân chân chất, khen quê một cục cũng phải rồi. Nhật Linh liếc liếc nhìn phản ứng của Tuấn Lâm thấy Tuấn Lâm không có biểu hiện gì lạ mới thôi.

  • Em nhìn anh gì kỳ vậy? – Tuấn Lâm thấy Nhật Linh lén lút nhìn mình thì hỏi.
  • Ba em khen anh thiệt lòng đó, có điều ổng không biết nói chuyện thôi. – Nhật Linh nhỏ giọng giải thích một chút, sợ Tuấn Lâm chê.
  • Em làm như anh ngày đầu tiên nói chuyện với bác trai vậy.

Lúc này Nhật Linh mới ngớ ra, anh ở nhà cậu đâu phải một ngày một bữa, chẳng qua mọi khi hai người không có gì cậu lại chẳng lo lắng, giờ có gì gì đó cái đâm lo chuyện không đâu, Nhật Linh quê quê, sờ sờ mủi đánh trống lảng.

Tuấn Lâm bị bà Hai bỏ lơ đống quà cáp lấy lòng của mình, thì tấn công ông Bảy.

  • Bác trai con mua đặc sản Vũng Tàu, bác coi mực một nắng này nướng lên lai rai vài ly bắt lắm nha.
  • Hả, mua chi nhiều vậy?

Ông bảy An thấy hôm nay Tuấn Lâm nhiệt tình hơi khác thường ngày, cái kiểu nhiệt tình này mọi khi chỉ có Khắc Trọng, thằng rể dở dở ương ương bày ra với ông, tự dưng hôm nay thêm một thằng. Ông Bảy nhìn đống quà rồi nhìn thằng con trai, lại có chuyện gì ông chưa biết hả?

Tuấn Lâm lấy từng món trên bàn nói cho ông Bảy món mày dùng làm gì, có ích lợi gì, món nào ăn tươi món nào khô để dành dùng dần. Thấy ông Bảy cười khề khà không có gì phật lòng, Tuấn Lâm chọn mấy đồ tươi mang vô bếp cho bà Hai trước cái miệng há hốc tròn vo của Nhật Linh. Yêu với không yêu quả nhiên cấp bậc cư xử một trời một vực!!!

Thấy Tuấn Lâm vào bếp rồi, ông Bảy đốt điếu thuốc từ tốn hỏi Nhật Linh:2

  • Chuyện gì vậy con?

Nhật Linh bối rối rờ rờ đầu.

  • Hôm trước ảnh mời con đi tham gia ảnh khai trương quán mới ở Vũng Tàu, bữa nay ảnh mua đặt sản về cho ba má…
  • Vậy thôi hả?

Ông Bảy làm sao tin chỉ có vậy thôi được, Tuấn Lâm không phải chưa từng đi đâu đó mua đặc sản về tặng, nhưng không nhiều như vậy, chút ít có lễ rất bình thường. Còn hôm nay, thái độ lấy lòng như vậy, trước đây, lúc tưởng nó qua lại với Nhật Linh còn chưa có nữa là.

  • Con có gặp ba ảnh ở ngoải.

Nhật Linh không dám nói mình với Tuấn Lâm đã thế này thế nọ, nghĩ qua nghĩ lại nói chuyện mình cảm thấy quan trọng nhất, gặp ba Tuấn Lâm.

  • Rồi nó về đây gặp ba má hả, ba nó nói gì con? – Ông Bảy cảm thấy mình biết bảy tám phần chuyện gì rồi.
  • Dạ không nói gì hết, nói chuyện linh tinh thôi hà.
  • Chị mày vậy rồi đó, nghĩ kỹ kỹ đi nha con. Cha thấy nhà mình không hợp với tụi nó, chị mày lỡ có con rồi ba không biết làm sao…
  • Dạ…!

Nhật Linh không dám trả lời ba, ai chẳng biết trước đây cả nhà cũng kỳ vọng mối quan hệ giữa hai chị em với Khắc Trọng, Tuấn Lâm… Nhưng vào rồi mới biết không chỉ đơn giản lọ lem hoàng tử hạnh phúc tới già. Ba cậu lo cũng đúng thôi.

Tuấn Lâm trong bếp đi ra nghe ông Bảy nói mấy câu cuối rồi, nhưng anh ngại nên chậm lại vài bước, chờ Nhật Linh dạ xong mới đi ra, làm như không nghe thấy gì, vui vẻ chào ông Bảy, anh còn có công tác cần đi.

  • Bác trai, con xin phép, con có công tác…

Không đợi Tuấn Lâm nói xong, ông Bảy đã tỏ ra hiểu biết thông cảm, mà thật ra ông cũng thật lòng nghĩ như vậy.

  • Có công chuyện lo đi đi con, cám ơn con đưa Nhật Linh về nghen, bữa nào rảnh ghé ăn cơm.
  • Dạ, xong việc con về thăm em liền, Bác đừng cho Nhật Linh đi tới đi lui sớm, nghỉ vài ngày đã ạ. – Tuấn Lâm dặn dò.
  • Có chút xíu nghỉ vài bữa là hết mà, bay lo làm chi, đi đường cẩn thận, đừng chạy lẹ nghen.
  • Dạ, con chào bác trai. – Tuấn Lâm quay sang Nhật Linh bảo với cậu. – Anh chào bác gái rồi, trể lắm hai ngày anh quay lại.
  • Dạ, dạ…dạ!
  • Nhật Linh chẳng biết gì ngoài dạ, có nhiêu anh nói hết rồi. Trước khi đi Tuấn Lâm còn vọng vào bên trong chào Quế Chi một tiếng.
  • Thằng…nay nhiệt tình dữ! – Ông Bảy than một câu.

Nhật Linh rụt rụt cổ, anh có cần thay đổi một trăm tám mươi độ vậy không? Mà nghĩ lại thái độ của anh đối với cậu cũng thay như chong chóng á. Nhật Linh thở dài nhìn chân mình, phải nghỉ vài ngày, bù bài mệt chết đây, để cậu ở trường còn mượn bạn bè ngày nào bù ngày đó, chẳng biết anh lo cho cậu hay thêm việc cho cậu nữa hà.

Nhật Linh ở nhà ngày thứ hai, Chí lò dò vô kiếm Nhật Linh, cậu chàng ngó trước ngó sau thấy không có ai, mình Nhật Linh ngồi trên giường học bài. Mặc dù không có ai Chí cũng nói chuyện nhỏ xíu, Nhật Linh phải nhóng lỗ tai lên mới nghe được.

  • Anh ba, nói với ba giùm nghen.
  • Thiệt đó hả?

Nhật Linh nhướng nhướng chân mày nhìn Chí. Thằng em cậu gan hơn cậu, muốn dẫn trai về nhà luôn.

  • Ảnh hết tiền thuê phòng trọ rồi, không lẽ để ảnh ngủ ngoài đường. – Chí phân trần.
  • Nhớ lần trước nói hắn ta nhiều cô mê lắm mà, muốn ngủ khách sạn cũng được, làm gì lo ngủ ngoài đường.
  • Ảnh nói ảnh không thích người ta nên cũng không muốn nợ người ta, ảnh ngủ ngoài miểu hai ngày nay rồi. – Chí nhăn mặt giải thích với Nhật Linh, cậu nghĩ tới anh Bằng phải ăn bờ ngủ bụi mà đau lòng.
  • Bộ nhờ mày rồi không nợ hả, hay nợ một đống tiền cơm rồi không sợ nợ nữa. Mà anh mày nghi quá, vô đây ở chùa chắc ăn cơm chùa luôn đó. – Nhật Linh khẳng định trăm phần trăm.
  • Nhật Linh, anh ba Nhật Linh… – Chí nài nỉ.
  • Đừng kêu thấy ghê. Mấy vụ này vô nói Quế Chi đó.
  • Bữa trước chị hai nói cho nợ nhiêu đó tiền cơm thôi không cho nợ nữa. – Chí giải thích.
  • Thí dụ như vô ở, cho thiếu tiền trọ thì không nói, còn thiếu tiền cơm, anh ba mày còn “làm nhà báo” nè lấy gì bảo kê cho hắn nợ. – Nhật Linh không chịu đi bảo lãnh.
  • Ở thôi, ăn ảnh tự lo được. – Chí khẳng định, bấy lâu nay anh Bằng làm vẫn đủ tiền ăn, có điều tiền trọ tiền điện tiền nước gì gì ảnh nợ một đống.

Nhật Linh đẩy đống bài vở qua một bên, lò cò đi qua chỗ Quế Chi, Quế chi đang cho hai đứa nhóc bú bình. Chịu không nổi thằng em mê trai, đưa qua cho bà chị giải quyết.

  • Quế Chi, anh hùng sa cơ muốn thuê nhà ba ở.
  • Thuê chỗ thôi chị hai, không phải thuê nhà.

Chí lật đật đính chính, sợ Quế Chi hiểu lầm, cậu với ba còn ở bên đó mà, chỉ thuê cái chỗ ngủ thôi.

  • Nói trôi chảy vậy sao nảy giờ không tự đi nói đi, kêu tao chi. – Nhật Linh phát sợ với thằng em, mê anh Bằng của hắn quá rồi.
  • Tự dưng sao đòi thuê ở, tiền cơm còn chưa trả. – Quế Chi nói y chang Nhật Linh.

Thế là thêm một lần kể lể y như lúc nảy, Quế Chi nghe xong hết nói nổi.

  • Hắn không thích người khác, không muốn nợ nần người ta, hắn lại đi nợ mày, vậy là thích mày hả? – Quế Chi hỏi vần đề trọng điểm hơn Nhật Linh.
  • Không có nói vậy, chị hai, chuyện thuê chỗ là em tính thôi, chừng nào nhà chịu em mới nói với anh Bằng.

Lần này Quế Chi với Nhật Linh thua thằng em luôn rồi, tưởng thằng cha kia muốn lợi dụng nó ai nhè…

Chiều ông bảy An về Quế Chi nói với ông Bảy chuyện Chí muốn, nghe xong ông bảy ra ngồi ngoài sân hút mấy điếu thuốc thở dài. Thằng lớn cũng vậy thằng nhỏ cũng vậy, con gái cũng không xong, ông Bảy bắt đầu nghĩ giống bà Hai, mồ mả ông bà có bị phạm gì không mà kỳ vậy. Mà thằng lớn đồng ý cho nó quen bạn trai, không lẽ thằng nhỏ la, đâm ra thương bên nọ không thương bên kia. Nhưng ác cái thằng lớn biểu hiện từ nhỏ, gia đình cũng chấp nhận từ lâu, còn thằng nhỏ đùng một cái… Làm ông Bảy cảm thấy thật sự thất vọng, buồn ghê gớm.

Ngồi tới trời lụp xụp mới thấy Chí về, Chí đi học về nhà thay đồ xong mới qua bên nhà má lớn ăn cơm, coi có việc phụ một hồi, tối lại về nhà tắm rửa học bài.

Thấy thằng con xăm xăm đi vào không nhìn thấy mình ông Bảy phải lên tiếng gọi lại.

  • Chí, lại ba biểu.

Chí đang nghĩ đâu đâu, không thấy ông Bảy ngồi lù lù một đống, bị kêu giật mình mới thấy cha cậu. Mà nét mặt đăm đăm làm Chí chột dạ, lo lo.

  • Dạ ba.
  • Quế Chi nói con tính cho bạn trai thuê chỗ ở hả?

Chí nghe ông Bảy nói mà hết cả hồn, toát mồ hôi. Quế Chi nói cái gì mà ghê vậy, bạn trai luôn…!!

  • Dạ..đâu có…đâu có bạn trai gì đâu ba. – Chí xoa xoa mồ hôi tay.
  • Nó dân ở đâu, tên gì, đang làm gì? – Ông Bảy không để ý lời chối của Chí, ông tin Quế Chi nói rồi nên chỉ nghĩ thằng con sợ mình không dám nhận.
  • Anh Bằng…?
  • Tên Bằng hả, nhiêu tuổi rồi.
  • Chắc hai lăm…ba!
  • Nó làm gì, nhà ở đâu. Sao quen biết nó?
  • Dạ nhà dưới thành phố, trước đây làm ca sĩ sau…sau…sau về đây làm ban nhạc với bọn anh Hưng, con qua bển chơi biết ảnh.
  • Ba thấy tụi nó làm được lắm mà, sao phải ở nhờ nhà mình?

Ông Bảy biết ban nhạc mà Chí nói, đám đó con anh Năm Rượu ông vẫn hay qua chơi, lai rai vài ly hay cùng uống ly cà phê đen chuyện phiếm nên có nghe nói qua.

  • Tại ban nhạc đông người, tiền chia không nhiều. Ảnh nể anh Hưng chưa muốn nhận làm chỗ khác nên thiếu tiền đóng tiền nhà. Với lại mấy ảnh đi tối ngày không ở phòng trọ mấy nên con thấy uổng, mới tính cho ảnh thuê, nhà mình dư chỗ, lấy tiền thuê rẻ chút, giúp ảnh chút thôi hà. – Chí thành thật khai báo ý định của mình.
  • Con với nó thương nhau sao? Tính gì chưa, con còn nhỏ, biết phân biệt người ta thiệt lòng không thiệt lòng? – Ông Bảy rút kinh nghiệm đứa trước, đứa sau hỏi kỹ cho chắc.

Với người bạn trai này của Chí, ông Bảy không lo chuyện hai bên xứng không xứng mà lo chuyện Chí có biết phân biệt người ta thích mình thiệt hay không, cậu còn chưa đủ mười tám tuổi nữa mà.

Chí thích Hải Bằng thiệt nhưng Hải Bằng chưa từng nói thích cậu hay không, nên ông Bảy hỏi hai người thương nhau ra sao Chí ngẩn tò te chẳng trả lời được. Đoán chắc Quế Chi cũng nghĩ hai người có gì đó nên nói trước cho ba biết để ông khỏi bị bất ngờ. Nhưng không biết Quế Chi nói tới đâu, Chí không dám trả lời tầm bậy.

  • Ba không cấm anh ba mày, thì cũng không cấm mày. Nhưng mà qua lại với ai thế nào ba phải biết, giàu nghèo không nói, quan trọng nó người đàn hoàn hay không. Hay bữa nào dẫn lại gặp ba, ba coi sao đã, nhà cửa đâu có cho ai vô ở cái vô ở được.
  • Dạ…dạ…

Chí hết cả hồn, cậu cảm thấy thân thiết với anh Bằng, lại thích anh nhưng đâu biết anh Bằng có thích mình hay không, thích như thế nào mà dám mời tới nhà. Mà không mời tới ba không gặp không đánh giá ảnh có phải là người đàn hoàn không thì chắc chắn không đồng ý cho vô nhà ở, mà mời tới lỡ như hôm nay ba hỏi ảnh mấy câu như vừa hỏi cậu thì toi.

Chí vâng vâng dạ dạ, nhưng chưa dám đi nói với Hải Bằng, cậu tính tới tính lui cũng không biết phải làm sao để vừa có thể cho ảnh ăn ở mà không bị người nhà phản đối mà anh Bằng cũng đồng ý, quan trọng là không nhắc tới chuyện cậu thích anh ấy. Vòng qua vòng lại Chí cảm thấy bất lực, không tiền khổ ghê!!!

Nếu cậu có tiền cậu có thể mua cơm cho anh Bằng ăn, không thì tự nấu cũng được. Không cho về nhà ở được thì cậu trả tiền thuê phòng trọ cho anh luôn, thậm chí còn thuê cái tốt tốt sạch sẽ tiện nghi hơn nữa kìa. Nhưng giờ cậu còn chờ nuôi, còn đi học, còn phụ việc gia đình, chút tiền ba cho tiêu vặt chẳng thấm vào đâu đừng nói lo cho anh Bằng. Chí ước gì mình có thể có cái nghề để làm ra tiền, cậu bỗng dưng oán tụi anh Hưng, phải hồi đó vẫn để cho cậu tham gia đi hát có phải bây giờ cậu có việc làm có tiền rồi không, cần gì ngồi đây rầu rĩ chứ. Oán chán xong cậu lại oán luôn anh Bằng, anh cũng tệ ghê, có người khác rồi đá cậu luôn, còn chê cậu hát không hay bằng người ta, giờ coi ai lo cho ảnh…!!!

Oán chán chê cậu lại bắt đầu quăng gạch bói “nên không nên”… Cục này chọi trúng gốc cây thì không cần lo cho ảnh nữa, chọi không trúng thì quyết định kiếm chị hai, anh ba nói phụ.

Póc…trúng rồi… Không được, một lần không tính, chọi lại ba lần…

Chí rối rắm nhưng tâm ý rõ ràng nghiêng hẳn về bên “muốn bao trai đẹp” rồi còn gì!!

Trong lúc Chí rối rắm, ông Bảy qua nhà ông Năm chơi nhân gặp đám Hưng thì hỏi thăm luôn. Nghe mấy đứa nói người tên Bằng này giỏi lắm, ban nhạc không trả tiền nổi cho người có tài năng như vậy nhưng cậu ta tình nghĩa không bỏ đi. Cậu ta mà đi chẳng còn ai đủ chuyên nghiệp để dìu dắt ban nhạc, phá sản rả đám là chắc luôn.

Ông Bảy gật gù, có tài năng, có nhân phẩm, lại trọng tình nghĩa, vậy ông cũng an tâm. Ông cũng nói cho họ biết muốn cho cậu ta thuê phòng ở giá rẻ nên hỏi thăm trước. Thế là lại thêm một đám lời khen tuôn ra làm ông an tâm vô cùng, nào là:

Nhiều người mời về ở mà cậu ta ngại không muốn phiền gia đình, không muốn ăn chùa. Lại thêm nhiều cô nhà giàu muốn quen cậu ta, muốn thuê nhà đẹp, cho tiền cậu ta cũng từ chối, thà nhà trọ bữa đói bữa no cũng không để ý. Lại thêm ông Năm nói vào, thằng nhỏ mỗi lần ghé đây nói chuyện lễ phép lắm, nghe cách nói là người có học, sa cơ thất thế nên vậy thôi, ngày nào đó cũng phát triển lên được.

Thế là ông Bảy gật đầu, đồng ý!

Chí không biết mình đã làm gì mà anh Bằng vác ba lô đứng trước nhà chờ cậu:

  • Hưng nói bác Bảy cho anh thuê phòng giá rẻ, kêu anh dọn qua.

Chí há hốc miệng… Không biết chuyện tốt làm sao thành vậy nè. Nhưng cậu hý hửng không thôi.

  • Thật hả? Anh Hưng nói hồi nào? Sao lại anh Hưng nói?
  • Tối hôm qua sang nhà Hưng, nghe nó nói. Nghe nó nói bác Bảy qua bển chơi nói, bác kêu dọn qua lúc nào cũng được.

Chợ đêm 7

  7 Ngọc mơ màng nghe tiếng ai gọi, cậu nhập nhèm dụi mắt đã rơi vào vòng tay lạnh lẽo ấm áp của một người. Không cần nhìn cậu cũng biết là ai, thì ra cảm giác nằm trong vòng tay anh dù đã xa cách ba năm cậu vẫn nhớ rõ. Cái cảm giác mãn nguyện khi được anh ôm vào lòng sao cậu lại quên đi nhỉ, để anh phải đợi cậu những ba năm.
  • Em cuối cùng cũng tới. – Tiếng anh thì thầm bên tai cậu.
  • Xin lỗi, đã để anh chờ. – Ngọc cũng không biết nói gì hơn ngoài lời xin lỗi.
  • Không sao, chờ bao lâu cũng được.
  • Không đến cũng không sao?  – Ngọc cố tình đùa anh.
  • Kho…không sao…không sao… – Tâm buông cậu ra, nhìn cậu, khó khăn trả lời mấy chữ “không sao”.
  • Vậy là anh cũng không nhớ em lắm. – Nhìn thấy anh Ngọc không biết tại sao cậu lại muốn ăn hiếp anh một chút, ma cỏ gì mà hiền lành thế.
Thấy anh lúng túng cậu lại thấy thương, Ngọc chủ động ôm cổ anh, vùi mặt vào vai anh, cậu nhỏ giọng.
  • Chờ em lâu lắm sao…. Em đến rồi!
Anh xiết cậu vào lòng cho cậu cảm nhận anh có bao nhiêu nhung nhớ cậu.
  • Hai người ngưng một chút được không?
Ngọc lập tức nhận ra giọng Tuấn. Buông Tâm ra, cậu ngại ngùng quay nhìn Tuấn, anh không đi một mình bên cạnh anh còn một cô gái mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt với quần tây đen nhìn hiền lành, chân chất vô cùng.
  • Vợ anh. – Tuấn ôm vai cô gái giới thiệu với Ngọc.
  • Chào chị. – Ngọc cũng lễ phép chào lại. Cô gái cũng lịch sự gật đầu chào cậu nhưng tuyệt không mở miệng nói chuyện.
  • Thôi hai người nói chuyện tiếp, tụi tôi đi trước.
Nói rồi Tuấn cùng vợ anh nhanh chóng đi mất, bỏ lại hai người ngại ngùng nhìn nhau. Tâm lại mang cậu ra gốc cây chỗ ba năm trước hai người từng ngồi với nhau. Đợi Ngọc ngồi yên bên cạnh mình Tuấn mới nhẹ giọng hỏi.
  • Là anh đơn phương hiểu lầm thật hả? Anh làm phiền em không.
  • Phải, em nghĩ chỉ một đêm thôi, ai mà biết…
  • Ừ thì…anh cũng biết rồi. – Tâm cười buồn. –  Anh chỉ muốn gặp lại em một lần. Lần trước em ngủ say quá có nhiều chuyện anh muốn nói nhưng chưa kịp. Cám ơn em hôm nay đã đến.
  • Anh muốn nói chuyện gì? – Ngọc thản nhiên tựa đầu vào vai anh chờ nghe anh nói.
  • Anh thích em, ôm em không phải chỉ là một ham muốn nhất thời. Anh thực sự trân trọng em, có lẽ mọi thứ diễn ra nhanh quá nên em hiểu lầm. Anh muốn khẳng định với em, anh thích em.
  • Em biết rồi.
  • Em biết là được rồi. Dù gì hôm nay cũng đã đến, ở chơi với anh một đêm đi, khi trời rạng mình sẽ không gặp lại nhau nữa. – Tâm tựa đầu mình lên đầu cậu, hưởng thụ chút va chạm gần gũi.
Ngọc không ngờ anh lại yêu cậu như vậy, chỉ cần cậu biết anh trân trọng cậu thật lòng là đủ rồi sao. Không bắt cậu đi sao, không trách móc gì sao, không tức giận sao.
  • Anh chỉ muốn nói bây nhiêu thôi hả? Không giữ em lại! Không ôm em sao! Làm cho em yêu anh rồi lại muốn bỏ em!
Tâm ôm lấy Ngọc, anh sợ mình nghe lầm nên lắp bắp hỏi lại.
  • Em nói thật chứ, anh có thể ôm em không, còn có thể gặp lại em không!
  • Không thì em tới đây làm gì, lại tình một đêm chắc. Cũng được, tình mỗi năm một đêm. – Ngọc dẫu môi giận lẫy. – Coi như em chịu thiệt thòi vậy.
  • Ngọc, anh yêu em. Anh yêu em nhiều lắm, từ lúc gặp em anh đã biết vì sao mình không có điều gì vướng bận cả mà vẫn không đi được. Anh phải ở lại để gặp em, yêu em. Anh ích kỷ muốn níu kéo em. Dù mỗi năm chỉ một lần gặp mặt anh cũng mãn nguyện rồi. Chỉ cần dành cho anh mỗi năm một đêm thôi, những ngày còn lại anh không lấy.
  • Anh thật là, có ai yêu một năm một ngày còn ba trăm sáu mươi bốn ngày còn lại không yêu chứ. Em yêu anh rồi, anh phải nghĩ đến em từng giây từng phút, em cũng vậy. Nhớ chưa?
  • Nhớ! – Tâm máy móc lập lại làm Ngọc phì cười.
Đêm đó hai người lại ở trong vòng tay nhau hạnh phúc. Từ đó Ngọc cứ mỗi năm dù ở đâu dù làm gì cậu cũng tranh thủ quay về vào đêm rằm tháng bảy để gặp người yêu. Cậu bỏ qua lời giục giã lập gia đình của người nhà, Ngọc năm này qua năm kia hưởng thụ vòng tay lạnh lẽo ấm áp của người yêu, nhìn những bóng lá trĩu nặng ánh trăng lắc lư trên đầu mình mặc cho anh yêu cậu mà không biết đủ, cậu hạnh phúc. Năm năm trôi đi, mười năm trôi đi, mười lăm năm trôi đi, hai mươi năm trôi qua. Con đường cái đã trở thành đường nhựa nhộn nhịp xe cộ, bến sông vẫn là nơi người ta chuyển lúa chuyển cỏ nhưng không còn điều hiu vắng người. Gần đó có một ngôi miếu lập lên để thờ người khuất mặt khuất mày được cho là rất linh thiên, riêng Ngọc thì biết chắc chắn là rất linh thiêng. Chỗ này không còn là nơi cậu và Tuấn độc quyền ngủ lại mà thĩnh thoãng sẽ gặp kẻ say rượu hay kẻ lỡ đường không tiền, hay mấy cậu dân phòng ngủ lại cạnh miếu. Không biết có ai giống như cậu và anh Tuấn thấy điều không nên thấy hay không, cậu cũng chẳng rõ. Ngọc năm nay đã ngoài bốn mươi, cậu mỗi năm gặp anh đều nằn nì anh giữ cậu lại nhưng Tâm chỉ cười nói: “Chờ em trăm tuổi, anh chắc chắn đón em.”. Anh Tuấn thì vui rồi, anh hơn cậu những mười mấy tuổi, sắp bước vô tuổi thọ, ngày trăm tuổi cũng gần hơn. Nhưng mà anh vẫn khỏe phây phây hà…ngày đó chắc chắn còn xa. Trước mắt thêm mười năm nữa hay hai mươi năm nữa Ngọc sẽ vẫn đúng hẹn đến gặp anh, sẽ vẫn yêu anh như anh yêu cậu trọn vẹn lòng mình. Hết

Chợ đêm 6

< 6 Mới qua giờ tan tầm vài phút Ngọc đã gọi cho Tuấn, anh hầu như ngồi chờ điện thoại suốt cả buổi chiều. Anh biết mình muốn vun vào chuyện tình cảm này là sai nhưng anh thấu hiểu nỗi lòng của anh lính kia, chờ đợi mong mỏi gặp lại người tưởng chừng như không bao giờ có thể gặp, thứ cảm giác đó đau đớn, khắc khoải tới chừng nào. Nên điện thoại vừa reo không cần biết là ai gọi Tuấn đã lập tức nhấc máy.
  • Anh Tuấn hả, em Ngọc đây.
Dù Ngọc đã hẹn trước sẽ gọi nhưng Tuấn vẫn cứ thở phào khi nghe giọng Ngọc ở đầu bên kia.
  • Tìm anh có việc gì? – Tuấn vẫn giấu nỗi lòng mình làm như không biết Ngọc muốn tìm anh có chuyện gì.
  • Hôm qua anh có đi?
  • Có.
  • Anh có gặp…
  • Có.
  • Anh ấy…anh ấy…
  • Nhắn tôi hỏi thăm cậu.
  • Chỉ vậy thôi?
  • Chỉ vậy thôi. Tôi cũng nói với anh ta cậu đã trả lời là không tới nhưng anh ta vẫn muốn hỏi thăm cậu.
  • Cậu có biết tại sao tôi mỗi năm đều đến chợ đêm?
  • Tôi muốn gặp vợ tôi.
  • Vợ anh? Anh có vợ. – Ngọc không giấu sự ngạc nhiên, ai cũng biết anh Tuấn lớn tuổi mà không buồn để ý tới chuyện vợ con.
  • Phải, mỗi năm tôi đều tới chợ để gặp cô ấy, cậu không thấy tôi kỳ lạ khi tới chợ mỗi năm sao?
  • Cũng thấy kỳ, nhưng nghĩ anh có lý do riêng, không tiện nói.
  • Ừ, vợ tôi, tụi tôi mới đám hỏi không đầy một năm thì cô ấy mất. Tôi yêu cô ấy lắm, cho tới khi nghe có người có thể đưa tôi tới nơi có thể gặp lại người chết tôi lập tức thử thời vận. Cuối cùng tôi cũng gặp.
  • Anh bao nhiêu năm nay không lấy vợ là vì chị ấy hả?
  • Ừ, vợ tôi chỉ duy nhất mình cô ấy. Hằng năm tôi đều có thể gặp dù chỉ một đêm nhưng cũng đủ cho tôi sống vui ba trăm sáu mươi bốn ngày còn lại.
  • Thực sự có thể yêu nhau như thế sao…âm dương cách biệt.
  • Tùy mỗi người thôi, hậu quả là cuộc sống sẽ bị đảo lộn. Cậu không có gia đình, không có con cái, không có cái gọi là nối dõi tông đường. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy  cậu là một người độc thân côi cút, về già hiu quạnh không con cháu thăm nom….
  • Thôi thôi em hiểu rồi anh đừng kể nữa…
  • Tôi và cậu khác nhau, tôi cảm thấy đáng giá giữ gìn tình yêu giữa tôi và người vợ đã chết. Cậu thì khác, nếu thấy không đáng hy sinh chỉ cần không tới chợ anh ta cũng không làm gì được cậu đâu. Đừng vì chút động lòng mà tới, coi chừng có đi không có về. Cậu đã cho anh ta biết tên mình rồi phải không.
  • Phải.
  • Vậy mọi huyện cậu cần biết tôi cũng nói xong rồi, tự cậu quyết định đi.
  • Dạ, em biết rồi.
  • Gặp lại sau.
Tuấn cúp điện thoại, anh hài lòng với những gì mình đã nói. Anh đã định nói anh lính kia tội nghiệp thế nào, nhìn anh ta đứng chờ cậu làm người ta đau lòng biết bao nhiêu. Nhưng thôi, anh không nên lay động Ngọc vì chính cảm xúc của mình. Tình cảm của Ngọc đủ lớn thì tự cậu ấy chấp nhận, không thì đường ai nấy đi. Không chừng Ngọc trăm tuổi già thì họ cũng gặp lại nhau thôi mà. Anh cũng từng ngày trông mình trăm tuổi già đây, đã bao nhiêu lần anh muốn cô ấy mang anh đi mà cô ấy nhất định không chịu, còn bảo anh nên lấy vợ sinh con, nếu có lòng với cô ấy mỗi năm đến thăm một lần là được rồi. Trong lòng anh chỉ chất chứa mỗi một người, anh làm sao lấy vợ sinh con mà còn mặt mủi đi gặp cô ấy. Anh thở dài, nhưng không sao anh thấy cuộc sống của mình hoàn mỹ là được. Ngọc thì khác, cậu nói chuyện với Tuấn xong thì lòng dạ bồn chồn không yên, anh vẫn tới chờ cậu, vẫn gửi lời thăm cậu dù cậu đã nói cậu không tới. Anh như thế nào rồi, đêm hôm đó anh đi không lời từ biệt cậu cứ nghĩ mọi chuyện coi như một phút bồng bột nhất thời…ai ngờ…cậu không nghĩ tới nhưng anh lại để trong lòng. Năm ngoái anh tới với tâm trạng gì, háo hức chờ cậu rồi ra về trong thất vọng. “Người yêu” ư? Anh nói với anh Tuấn cậu là người yêu, một đêm ân ái anh xem cậu là người anh yêu nên nghĩ cậu sẽ trở lại. Cậu xem anh là tình qua đường nên một bước đi không quay đầu lại. Năm nay thì sao, anh tới với một nửa lo sợ không gặp cậu, một nửa hy vọng cậu sẽ nhận được lời nhắn của anh mà tới. Cuối cùng anh ra về thế nào! Anh chỉ nhắn lời hỏi thăm, không hỏi thêm điều gì cũng không chất vấn cậu điều gì…anh thực sự yêu thích cậu sao, chỉ một đêm có thể làm người ta yêu nhau không. Cũng có thể lắm chứ, cậu xem đó là tình qua đường mà còn nhớ mãi không quên, anh xem cậu như người anh yêu thì chắc sẽ khổ sở hơn nhiều. Trong cuộc đời mình có lẽ đây là lần đầu tiên câu mong một ngày đến như vậy, ngày ấy mới trôi qua chưa đầy hai mươi bốn tiếng, cậu sẽ phải chờ, chờ thêm một năm mòn mõi. Cậu muốn tới, cậu muốn tới gặp anh, người vẫn tồn tại trong lòng cậu hai năm qua không hề phai nhạt.

Chợ đêm 5

  5 Sau đó Tuấn nghỉ việc, không tiếp tục làm ở tòa soạn nữa. Anh chuyển về tỉnh sống. Từ khi anh nghỉ làm Ngọc và anh không gặp lại nhau lần nào. Cho tới một buổi sáng anh Tuấn đứng trước tòa soạn chờ cậu đi làm.
  • Anh Tuấn, lâu không gặp. Có việc ở thành phố hả?
  • Ừ, có việc tìm cậu. Tôi định về luôn rồi nhưng thấy không ổn nên ghé lại chờ gặp cậu một chút.
Tuấn  rít một điếu thuốc, bộ dạng lôi thôi khó xử làm cậu cũng thấy lo lo cho cái lý do anh Tuấn muốn gặp cậu.
  • Hôm qua rằm tháng bảy… – Tuấn nói ngập ngừng, lại rít một hơi thuốc.
  • Anh lại đi chợ hả? – Ngọc nửa đùa nửa thật hỏi.
  • Phải. – Tuấn khẳng định rất tự nhiên. – Mỗi năm tôi đều tới, ở đó có người tôi muốn gặp. Năm nay tôi gặp một người muốn hỏi thăm cậu
  • Anh…! – Ngọc bỗng nhớ tới bóng dáng phớt đời trong bộ áo lính. – Anh gặp anh ta hả?
  • Vậy là sự thật, tôi nóng ruột muốn gặp cậu để hỏi cho rõ. Cậu thực sự…thực sự… – Tuấn biết mình khó mà nói được điều anh muốn hỏi, muốn biết. Cuối cùng anh cũng bỏ cuộc. Anh đơn giản chuyển lời. – Có người muốn tôi chuyển lời hỏi thăm tới cho cậu, vậy thôi. Cậu biết ai rồi đó.
  • Em biết rồi. – Ngọc chột dạ, không lẽ anh ta lại tới phiên chợ để tìm mình, cậu nghe sợ sợ, lo lo, áy náy. Thật sự dây dưa sao? Cả năm qua cậu đã nhiều lần ân hận vì sự hồ đồ nhất thời đó của mình. Buông thả, xấu xa.
  • Năm sau cậu có muốn tới chợ nữa không? – Tuấn muốn hỏi “hai người có tiếp tục gặp nhau không” nhưng cuối cùng lại thành câu “có muốn đi chợ không”. Đi có nghĩa là Ngọc có nghĩ tới người kia và muốn gặp lại. Không đi thì coi như không có dây dưa gì nữa.
  • Không! – Ngọc vẫn như năm trước, câu trả lời không thay đổi
  • Vậy…thôi tôi chuyển lời xong rồi. Tôi về đây.
Tuấn cảm thấy hình như mình phản ứng không đúng, ban đầu anh tới đây là lo Ngọc dây dưa với một người đàn ông, hơn nữa lại còn là một người đã chết. Ngọc lại cho người ta biết tên, chỉ sợ là bị đeo theo không thôi. Nay nghe câu trả lời “không” đáng ra anh phải nhẹ lòng thì không hiểu sao anh lại thấy lòng mình nặng trĩu. Anh nhớ cái bóng lúng túng gọi anh để hỏi thăm người đồng hành cùng anh năm trước có tới không. Khi biết người không có tới, trông ánh mắt anh ta thất vọng làm cho anh thấy nhói lòng. Ánh sáng đầu tiên đã lóe ở chân trời mà anh ta còn nấn ná chưa muốn đi, ngại ngần hỏi người yêu của anh có nhắn gì cho anh không, có bận việc gì không tới được không. Hai chữ “người yêu” làm anh lo sợ mà không chú ý tới bóng dáng lẻ loi đó mờ dần theo ánh mặt trời, bây giờ nhớ lại mới thấy nó làm người ta cảm thấy có bao nhiêu cô độc, có bao nhiêu buồn bã, có bao nhiêu quyến luyến, nếu trời chưa sáng chắc chắn anh ta sẽ còn nán lại chờ nữa.
  • Tôi cho cậu số điện thoại nhà tôi, có gì thì liên lạc.
Tuấn định đi nhưng anh làm một việc anh không nghĩ mình sẽ làm. Thực ra anh muốn nói, nếu thay đổi ý định năm sau muốn đi thì gọi cho anh. Nhưng nghĩ lại, xúi Ngọc tới gặp anh ta lỡ anh ta giữ Ngọc lại thì không phải anh hại Ngọc hay sao, dù gì Ngọc cũng không muốn gặp.
  • Không ở lại uống ly cà phê đã, anh đi suốt đêm qua còn gì, dù gì cùng đi ăn sáng rồi hãy về. Lâu lắm anh em mình mới gặp – Ngọc thấy Tuấn muốn đi thì nhiệt tình giữ lại.
  • Thôi, tôi về, còn công chuyện ở nhà nữa. Hẹn khi khác rãnh rỗi vậy, cậu cũng còn đi làm mà.
  • Thì thôi vậy, gặp anh sau.
Tuấn về rồi thì Ngọc lại thấy không yên bụng. Anh đã đợi cậu sao, không phải chỉ một thoáng rung động sẽ nhanh chóng trôi qua thôi sao, dù gì cũng là âm dương cách biệt, tới gặp nữa thì được gì. Yêu nhau, giữa một người sống và một con ma sao, không thể nào. … Nhưng không như năm trước, một năm tiếp đó không lúc nào Ngọc không nhớ tới lời anh Tuấn nói “Có người muốn chuyển lời hỏi thăm cậu”, có người đợi cậu. Năm nay ngày rằm tháng bảy còn bao nhiêu ngày nữa sẽ tới cậu rành y như mẹ với bà nội cậu vậy. Đi hay không đi, gặp lại hay không gặp lại. Năm trước không đi chắc gì năm nay anh ta sẽ tới. Ngọc ngày ngày đều quay cuồng với việc đi hay không đi. Những cảm xúc cả hai cùng trải qua đêm hôm đó câu vẫn còn nhớ rõ mà, đâu có quên, chỉ tạm giấu lại mà thôi. Không đi lỡ thay đổi ý định thì phải đợi thêm một năm, nếu đi thì…Đó không phải là một con người bình thường, đó là một hồn ma mà bất kỳ người còn sống nào cũng nên e ngại. Còn một ngày, Còn một buổi, Còn một giờ, Muốn đi thì bây giờ nên xuất phát, cậu không cần anh Tuấn dẫn đường, cậu vẫn nhớ rõ lối đi đến bến sông. Chỉ là cậu quyết định thế nào thôi, cậu cười buồn, đúng là cá không ăn muối cá ương, hồi trước đúng là nên nghe lời bà và mẹ không ra đường đêm rằm tháng bảy mà. Không đi thì đâu có cái cảnh ngồi rầu rỉ ở đây không biết phải làm thế nào. Tâm trạng Ngọc bây giờ rối còn hơn canh hẹ, không đi thì cậu áy náy, đi thì cậu không biết có xảy ra chuyện gì làm cho cậu hối hận hay không. Ngồi nhìn đồng hồ, đắn đo rồi lại nhìn đồng hồ, đắn đo. Trời sụp tối, cuối cùng Ngọc cũng không nhúc nhích. … Gà bắt đầu nối đuôi nhau gáy những hồi dài liên tu bất tận, Tuấn vươn vai dắt chiếc xe máy của mình ra khỏi căn chòi, anh định đi thì có tiếng gọi lại. Không cần nhìn, anh cũng biết là ai gọi mình.
  • Cậu ấy không có tới. – Tuấn trả lời thẳng vấn đề, nếu quanh co thì sự thật cũng là đau lòng, nói thẳng vẫn hơn.
  • Tôi biết rồi. – Tâm nhìn về phía chân trời, ánh sáng đã lên mà người thì không có, cần gì anh phải hỏi. Nhưng anh cũng luyến tiếc về không. – Anh có nhắn giúp tôi không?
  • Có và cậu ấy đã trả lời “không đến”. Anh cũng không nên đợi, giữa hai người đã âm dương cách biệt, những chuyện xảy ra hãy cứ coi như một kỷ niệm đẹp.
  • Đành vậy, tôi cũng biết mình không nên lưu luyến cậu ấy.
Tâm vò chiếc nón nhà binh đã cũ kỹ trong tay, bao nhiêu khó chịu anh trút hết vào nó. Anh đã biết mình không nên hy vọng từ năm ngoái, nhưng biết là một chuyện…bắt lòng mình ngừng lại là chuyện khác.
  • Tôi về đây, anh cũng nên đi đi, nắng lên không tốt cho anh đâu. – Tuấn nhìn trời ngày càng sáng rõ mà lo lắng giùm anh lính này.
  • Tôi…
Tâm cũng nhìn về phía chân trời, nửa muốn đi nửa lại không nở. Anh biết mình bấu víu lấy người này là không nên, chuyện tốt nhất cho mọi người là quên những chuyện đã từng xảy ra đi.
  • Nhắn giùm tôi lần nữa được không? Tôi biết tôi không nên níu kéo cậu ấy…nhưng…vì sao mỗi năm anh đều đến đây…thì xin anh hãy hiểu cho tôi.
  • Anh cũng đã biết hằng năm tôi đến đây vì lý do gì thì anh cũng nên biết hậu quả của nó thế nào, nhưng tôi là tự nguyện, còn cậu ấy… Thôi được, nếu cậu ấy hỏi tôi sẽ nhắn giúp anh, còn không tôi sẽ không chủ động nói. Anh hiểu chứ?
  • Cám ơn anh, nếu lần sau cậu ấy không tới, tôi sẽ chẳng dám làm phiền anh nữa. Cám ơn anh.
  • Được rồi, anh đi nhanh đi, gà đã ngừng gáy rồi.
Tâm nhìn Tuấn đầy cảm kích, anh quay lưng đi bóng dáng nhạt dần theo nắng sớm. Tuấn thở dài, con người ta khi yêu thì luôn như vậy…anh cũng có khác gì. … Tuấn về nhà thì được báo có cậu nào tên Ngọc gọi tới tìm từ sáng sớm, hẹn buổi chiều sẽ gọi lại. Tuấn cười, nếu gọi sao không gọi từ hôm qua, mới sáng sớm anh làm gì về đến nhà kịp mà gọi. Tuấn ra trước nhà ngồi nhâm nhi điếu thuốc với ly trà nóng, anh đang nghĩ xem buổi chiều Ngọc gọi đến thì nên nói gì. Nhắn lời giúp anh lính rồi thôi hay kể chút chuyện rồi để cậu ấy tự quyết định. Ngọc gọi cho anh chứng tỏ cũng có quan tâm, nhưng sao lại khăng khăng không muốn tới gặp một lần. Thôi thì cứ chờ buổi chiều xem Ngọc muốn nói những gì rồi tùy thời mà nói.

Chợ đêm 4

4

 

Anh đến phiên chợ này nhiều lần nhưng chưa từng quyến luyến như thế này lần nào. Đến dạo chợ mua vài thứ, uống chút rượu, chào hỏi vài người quen rồi đi. Nhưng lần này anh lại gặp một người sống, xui thay anh lại quyến luyến cậu ta, lần đầu tiên trong gần ba mươi năm làm người chết anh mong mình là người sống đến như vậy. Anh ước gì mình còn sống để có thể cùng cậu bước ra ngoài kia, cùng cậu đi. Tâm lại nhìn khuôn mặt Ngọc say ngủ, anh nhẹ nâng cậu lên, áp môi anh xuống.

 

Ngọc mơ hồ cảm thấy có người quấy rồi giấc ngủ của cậu, cậu lơ mơ hé mắt. Khuôn mặt Tâm gần ngay trước mắt, hầu như cậu có thể nhìn thấy mi anh run khẽ, Ngọc chẳng mấy chốc nhận ra mình đang bị hôn trộm. Một nụ hôn nhẹ nhưng lâu, đôi môi Tâm như quyến luyến môi cậu không nỡ buông ra. Ngọc bị thứ cảm giác tê tê nhè nhẹ làm cậu váng vất. Cậu không nhớ, cậu có khi nào nói lộ chuyện cậu không thích phụ nữ trong  lúc trò chuyện cùng Tâm không, sao bây giờ anh lại hôn cậu. Không lẽ anh cũng không thích phụ nữ.

 

Ngọc cũng chẳng thể suy nghĩ cặn kẽ gì nhiều, giờ đây trong đầu cậu là một đống mơ hồ, cậu có thực chạy theo Tuấn tới bến sông vắng vẻ hay không? Cậu có thực nhìn thấy một phiên chợ ma hay không? Cậu có thực ngồi trò chuyện với một con ma hay không? Cậu có thực đang được một con ma hôn hay không? Ngọc chẳng phân biệt nổi, cậu chẳng biết cậu đang lạc trong một giấc mơ hay sự thực đã xảy ra.

 

Ngọc không biết rằng chính nụ hôn của Tâm đã mang lại cho cậu một cảm giác mông lung, tê dại mà cậu chưa từng trải qua, lại thêm không gian quanh cậu cũng hư hư thhực thực nốt thì Ngọc chẳng biết đâu thực đâu mơ cũng là chuyện bình thường.

 

  • Em không phản đối! – Tiếng Tâm thật dịu dàng hỏi.

 

  • Ừm! – Ngọc cũng không biết mình có muốn phản đối hay không.

 

Nhưng Tâm nhanh hơn, anh không đợi Ngọc suy nghĩ cho rõ ràng anh đã đặt trên môi cậu một nụ hôn sâu, nhiệt tình hơn, rồi đôi môi anh lại đi xuống vùi trong cổ cậu, trên ngực cậu. Ngọc không phản ứng gì, cảm giác tê dại anh đem lại làm cậu không còn tỉnh táo để suy nghĩ. Trong đầu cậu chỉ một ý niệm, một giấc mơ, một giấc mơ thôi, dù có là thật thì khi mặt trời lên mọi chuyện cũng không còn là thực nữa.

 

Ngọc mặc cho anh ôm, cho anh đoạt, anh muốn gì cậu cho nấy. Dưới táng cây, những chiếc lá nặng ánh trăng cứ rung rinh trước mắt Ngọc, cậu chỉ còn nhớ, ánh trăng nhảy nhót, những bóng lá lung lay, cả thân thể cậu hư ảo, ngập tràn sung sướng hưởng thụ ân ái.

 

Ngọc bị tiếng gà gáy, hồi này nối tiếp hồi kia không ngừng gọi tỉnh dậy. Tia nắng ban mai lóe lên phía chân trời. Nhìn lại mình cậu vẫn còn nằm ngủ ngay ngắn trong căn chòi lớn nhất ở bến sông. Cậu bật dậy, quanh co nhìn ngược nhìn xui. Cậu nhận ra nơi cậu gặp anh, nơi phiên chợ họp, gốc cây nơi cậu cùng anh trò chuyện, âu yếm. Mọi cái là mơ hay là thật? Không, là thật. Ngọc biết chắc chắn là thật vì cơ thể cậu đang đau, niềm đau của mật ngọt ái ân, của trái cấm cậu đã ăn.

 

  • Làm gì mà đứng ngơ ngác giữa đường thế hả? – Tiếng Tuấn gọi làm cậu quay trở lại với hiện thực.

 

  • Anh Tuấn! Anh đi đâu em tìm không thấy.

 

  • Đêm qua cậu không ngủ? – Tuấn nhìn cậu với anh mắt nửa tin nửa ngờ hỏi.

 

  • Không, có người gọi em dậy, nhưng tìm không thấy anh đâu.

 

  • Vậy có muốn viết một bài những gi cậu đã nhìn thấy không? – Tuấn vừa đi vào chòi dắt xe ra vừa hỏi, anh không trả lời câu hỏi của Ngọc.

 

  • …Không.

 

Ngọc mất vài phút suy nghĩ rồi mới trả lời. Cậu viết gì đây, một câu chuyện ma, hay chuyện tình một đêm cùng ma. Nếu viết chắc phải gửi cho mục truyện liêu trai tự sáng tác.

 

Hai anh em lại ì ạch đẩy xe lên đường cái, đèo nhau về thành phố. Trên đường trở về vì cậu đã tận mắt chứng kiến nên Tuấn không úp úp mở mở như lúc đi nữa.

 

  • Tại sao anh biết chỗ này…mà không nói trước với em một tiếng?

 

  • Chợ này mỗi năm họp một lần vào đêm rằm tháng bảy. Người ta đồn rằng, nếu có thể đến được phiên chợ có thể gặp được người nhà đã mất. Thật ra không phải bạn bè nào nói cho anh biết hết. Hồi đó anh đi viết bài có biết một người rất tin vào điều này. Anh ta nói anh ta đã từng gặp lại người nhà ở phiên chợ âm phủ.

 

  • Anh tin ngay sao?

 

  • Anh làm sao tin, chẳng qua đi thử xem anh ta bịa chuyện thế nào. Ai ngờ…

 

  • Anh cũng gan quá.

 

  • Anh không tin mà, lúc đó còn trẻ chỉ muốn vạch trần lời nói xạo của người đó mà thôi. Ai ngờ…

 

  • Anh biết có thật sao hồi đi không nói cho em biết trước. Làm em hoảng hồn, cứ tưởng mình nằm mơ. – Ngọc vẫn còn trách chuyện anh giấu cậu.

 

  • Em không phải người đầu tiên anh dẫn tới, anh cũng dẫn vài người bạn có can đảm tới nhưng không ai thấy chợ ngoài anh. Họ chỉ ngủ một giấc đã mắt rồi thức dậy.

 

  • Thật? Không phải ai tới cũng thấy.

 

  • Ừ, em là người đầu tiên anh dẫn tới mà thấy đó. Cho nên hồi hôm lúc anh bị gọi dậy thấy em vẫn còn ngủ, nghĩ em cũng giống những người trước nên thôi để em ngủ.

 

  • Kỳ lạ thật.

 

  • Phải, anh nghĩ cái người dẫn anh đi cũng bị như vậy nên mới mang tiếng nói xạo. Chắc chỉ có mình anh ta thấy.

 

  • Anh nói làm em thấy ớn quá à?

 

  • Hồi hôm không ớn, bây giờ sáng tỏ ớn cái gì. Sao, mai mốt đi nữa không?

 

  • Thôi! Coi một lần là đủ rồi.

 

Ngọc đáp không suy nghĩ nhiều nhưng Tuấn thấy cũng hợp lý. Mấy nơi khí âm thịnh, không có mục đích thì không nên tới nhiều, cũng chẳng mua sắm được gì, nhìn một lần là được rồi.

Chợ đêm 3

3

 

Anh lính nhìn Ngọc cười, anh bước đi trước những bước chân không trọng lượng, chầm chậm chờ cậu.

 

  • Tôi tên Ngọc, còn anh? – Ngọc thấy mình cũng nên lịch sự tự giới thiệu trước, dầu gì cậu cũng nhỏ hơn anh ta.

 

Anh nhìn cậu, rồi tỏ vẻ không còn gì để nói, lắc đầu đi tiếp.

 

  • Đừng nói cho ai ở đây biết tên cậu, nếu không may thì phiền lắm.

 

  • Vậy à, tôi không biết, nhưng sẽ xảy ra chuyện gì?

 

  • Nếu gặp phải người hiền lành, như tôi chẳng hạn, thì không sao. Nếu không, cậu khó mà quay về lắm. Nhớ chưa.

 

  • Nhớ, cám ơn anh.

 

  • Cậu tại sao lại tới đây?

 

  • Bạn tôi rủ tôi tới xem chợ đêm. – Ngọc thành thật trả lời.

 

  • Bạn cậu cũng vô trách nhiệm thật, bỏ cậu không biết ất giáp gì ở chỗ này.

 

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Ngọc cũng quan sát không ít gian hàng hai bên, thứ gì  cũng có bán, mỗi xạp một loại hàng khác nhau, từ quần áo, giày dép đến đồ ăn đồ uống, chăn chiếu mền gối, sách vở giấy bút, có cả những thứ cậu chẳng biết là cái gì.

 

Đang đi có một người chào anh, Ngọc nghe anh ta hỏi một câu

 

  • Người nhà tới thăm hả?

 

Anh lính gật đầu, anh ta cười một cái cũng đi mất. Ngọc thắc mắc hỏi:

 

  • Tôi thấy rất nhiều người không cùng thời đại đều có thể xuất hiện ở đây.

 

  • Người nằm xuống chưa thanh thản thì chưa đi, người sau nối tiếp người trước, phân biệt thời nào, năm nào đâu.

 

  • Cũng đúng… Anh nhất định không cho tôi biết tên sao? – Ngọc vẫn muốn biết tên anh lính hiền lành này. Cậu rất có thiện cảm với anh.

 

  • Cũng không cần thiết.

 

Hai người đi một lúc thì cũng hết chợ, cả hai ngồi lại dưới một gốc cây lớn ở ven chợ. Anh lính ngồi bệt xuống đất tựa vào gốc cây, chỉ vào bên cạnh mình gọi cậu.

 

– Đằng nào cũng tới đây rồi, nói chuyện với tôi chờ trời sáng vậy. Cậu nói tôi nghe bên ngoài đã như thế nào rồi.

 

Vậy là cứ người hỏi người trả lời, chẳng mấy chốc Ngọc cảm thấy anh lính này nói chuyện thật thoãi mái, cảm giác tâm đầu ý hợp như bạn thân lâu năm. Ngọc tựa người vào gốc cây, ngửa đầu nhìn ánh trăng rót qua kẽ lá, xa xa là những ngọn đèn lập lòe của phiên chợ đêm, những bóng dáng trôi nổi nương theo ánh trăng dẫn đường đến phiên chợ.

 

Ngọc cười một mình, thật là một trải nghiệm kỳ lạ, có một không có hai. Cậu chắc rằng trong đời cậu sẽ không có lần thứ hai đứng giữa không gian ma mị mà nên thơ như vầy nữa. Ai nói lúc này cậu không hồi hộp, dù cảm giác rất dễ chịu nhưng cậu vẫn nhớ người bên cạnh đây là một bóng ma, trước mắt có rất nhiều ma, những kẻ không bóng không hình.

 

  • Anh tên Tâm, em có còn muốn biết không? – Anh lính bất ngờ hỏi cậu.

 

  • Muốn chứ! Anh đã biết tên em còn gì. Anh em mình nói chuyện với nhau nhiều như vậy em còn tưởng anh cứ nhất định không muốn cho em biết tên.

 

  • Cho người khác biết tên thì bất tri bất giác trong lòng sẽ có nhiều mong đợi. Nếu hy vọng không thành…thì…

 

  • Hy vọng gì, bạn bè thì nên biết tên xưng hô cho dễ. Anh nói sao mà phức tạp. – Ngọc không biết, cái tên có thể cho người ta những hy vọng gì, những thất vọng gì. Cậu thấy bình thường mà.

 

  • Ừ…chắc anh nghĩ hơi nhiều. Lâu lắm mới có người nói chuyện với anh giống như em vậy, nên anh nghĩ lung tung một chút.

 

Ò…ó…o…o

 

Tiếng gà bỗng từ đâu vẳng lại làm cả hai cùng chú ý.

 

  • Gà gáy rồi, trời cũng sắp sáng, hèn gì nghe buồn ngủ. – Ngọc ngáp dài, cậu không biết đầu mình đang tựa trên vai Tâm, trời lạnh nên cậu cũng không để ý lắm hơi lạnh của người bên cạnh, có chỗ tựa là dễ chịu rồi.

 

  • Ừ, sắp sáng rồi, hay tựa vai anh ngủ chút đi. – Tâm lấy chiếc nón của mình xuống khỏi cầu vai, dùng nó phủi phủi cho sạch bờ vai mình để Ngọc có chỗ tựa vào.

 

  • Vậy em ngủ một chút, nhớ gọi em dậy. – Ngọc cũng thản nhiên tựa đầu, từ đầu cậu đã biết anh không có ý làm hại hay hù dọa gì cậu nên cậu cũng không phòng bị. Chỉ vài giây là cậu ngáy khẽ.

 

Chẳng mấy chốc Ngọc ngủ say, cậu trượt từ vai Tâm xuống ngực rồi nằm gọn trong vòng tay Tâm từ lúc nào chính cậu cũng không biết, cậu cứ ngáy pho pho. Tâm ôm cậu trong vòng tay lạnh lẽo của mình, nhìn mặt cậu ngủ say mà thở dài, từ xa tiếng gà gáy lại vọng lại. Đã là hồi gáy thứ hai rồi, chẳng mấy chốc lũ gà sẽ lũ lượt kéo nhau gáy sáng, đó là lúc anh phải đi.

Chợ đêm 2

2

 

Ngọc không biết mình ngủ bao lâu, cậu nghe loáng thoáng có tiếng nói chuyện. Tiếng ai đó nói chuyện với cậu thì phải, nhưng âm thanh không được rõ ràng lắm, cứ như từ nơi xa xôi nào vọng tới. Cậu mơ mơ màng màng cố gắng tỉnh dậy. Ngọc xác định là có ai đó cố tình nói chuyện với cậu, cậu ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn. Trước mặt cậu một người đàn bà mặc một bộ bà ba đen, đầu choàng chiếc khăn rằn sọc trắng đen, tay cắp chiếc nón lá đặc chất nam bộ, bà ta nói với cậu.

 

  • Cậu tránh chỗ cho tôi dọn hàng.

 

À, lúc này Ngọc mới vỡ lẽ, thì ra chợ họp rồi. Cậu quay sang chiếc võng chỗ Tuấn nằm nhưng không thấy võng cũng không thấy người đâu. Không lẽ đi chơi chợ mất rồi, nhưng sao lại không gọi cậu.

 

Ngọc nhìn lại, thấy người phụ nữ vẫn kiên nhẫn đứng chờ cậu trả chỗ cho chị dọn hàng, cậu vội vàng leo xuống tháo võng, cúi cúi đầu tỏ ý xin lỗi. Người phụ nữ cũng không trách móc gì cậu, hầu như ngoài câu yêu cầu cậu tránh chỗ cho chị ta dọn hàng thì cũng không nói gì với cậu nữa cả.

 

Ngọc bước ra khỏi chòi, việc đầu tiên là háo hức nhìn một vòng đánh giá xem chợ đêm này như thế nào. Lúc chập tối cậu tới chỉ có vài ba cái chòi, nhưng bây giờ cơ man nào là chòi là sạp, cái này nối cái kia dọc theo bến sông. Chợ đêm không ánh mặt trời, người ta chỉ dùng đèn dầu, những cây đèn tù mù chỉ soi sáng một khoảnh nhỏ trên sạp hàng hóa, cho nên cứ mỗi cái chòi là một đốm sáng nhỏ nhảy nhót lung lay.

 

Ngọc cảm thán, như vậy mới gọi là chợ đêm hay còn gọi là chợ âm phủ. Không đèn điện chỉ đèn dầu và nến. Cậu phải viết một bài hoành tráng về ngôi chợ này mới được, giới thiệu cho nhiều người biết tới nó. Nếu cậu đoán không lầm, đây có thể là ngôi chợ có phong cách cổ nhất, không một chút không khí hiện đại nào xen vào. Đứng giữa chợ, Ngọc có cảm giác cậu đã xa  rời xã hội hiện đại về với một làng quê chân chất cổ xưa nào đó. Những người bán hàng mặc bà ba quấn khăn rằng, có người đầu tóc còn búi tó vắt trên đầu chiếc khăn nâu cột gút trước trán. Nếu nói đây là một phim trường cũng chưa chắc thật như vậy.

 

Có anh lính lệ đội mũ chóp nhọn bước qua, lại có anh bộ đội mũ sao vàng cúi xuống trao đổi gì đó với người bán hàng xén. Lại có anh thư sinh mặc áo dài, chân đi guốc, đầu đội khăn, tay cầm giấy bút có vẻ rất hài lòng với món đồ vừa mua.

 

Ngọc bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, hình như có cái gì đó không hợp. Dù chợ đêm có là một nét văn hóa được gìn giữ đi nữa thì mua bán vẫn là thật. Người đến cũng sẽ quần áo bình thường như cậu vậy chứ không thể mỗi người hóa trang một kiểu như thế này. Không phải anh Tuấn phá cậu, dẫn cậu vào phim trường nào đó chứ. Nhưng có là phim trường thì cũng phân biệt rõ thời đại, không thể cũ mới lẫn lộn lung tung thế này.

 

  • Tránh đường. – Một giọng điệu rất kẻ cả ra lệnh cho cậu.

 

Ngọc giật mình theo phản xạ bước qua một bên, cậu quên nảy giờ cậu vẫn đứng giữa đường. Cậu ngoan ngoãn tránh đường, một người phụ nữ mặc áo dài gấm trên vai quàng chiếc khăn lụa trắng, tóc búi tó, mang hài thêu, dáng vẻ bệ vệ từng bước lướt qua cậu, Ngọc lập tức liên hệ với hình ảnh mấy bà lớn ngày xưa kiểu mấy bà hội đồng trong phim hay trong ảnh tư liệu ấy. Đi phía sau còn có một người theo hầu dáng vẻ khúm núm, áo bà ba nâu cũ kỹ xộc xệch chân đất, trong tay còn cầm cây đèn bão soi đường cho bà lớn.

 

Lúc này cậu mới để ý, tất cả những người đi mua hàng họ lặng lẽ đi lại, lặng lẽ mua sắm. Ngọc lúc này mới phát hiện chợ búa sao mà im ắng đến phát sợ, người đến người đi không chút tiếng động. Ngọc lại nhìn từng người, toàn thân cậu bỗng phát lạnh, tại sao nảy giờ cậu không phát hiện, họ không hề bước, họ lướt, nhẹ nhàng lướt đi trên mặt đất.

 

Ngọc giống như bị trời trồng, cậu chôn chân tại chỗ không nhúc nhích nổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đừng nói anh Tuấn dẫn cậu tới một cái chợ âm phủ nha, một cái chợ âm thật chứ không phải chỉ là ví von.

 

  • Nhóc con, làm gì mà đứng mãi giữa đường thế, vào uống một ly không.

 

Theo tiếng gọi, Ngọc không muốn nhìn lại nhưng cậu cũng không dám không đáp lời. Cậu đang ở đâu chứ, giữa một cái chợ âm thật sự đó. Buộc phải quay lại, cậu nhìn thấy một anh lính mặc áo rằn ri, chân mang bốt đặc chủng, trên cầu vai còn giắt chiếc nón nhà binh, binh chủng cấp bậc chẳng còn gì để mà phân biệt cả. Tay áo xắn quá khuỷu tay, cơ bắp nổi rõ trên cánh tay trần, dáng vẻ bất cần anh nhìn cậu gọi lần nữa.

 

  • Không gặp người quen à, vào đây nói chuyện một chút tiện chờ luôn.

 

Ngọc nhìn quanh thấy đâu đâu cũng một dạng bồng bềnh trôi nổi, cậu cũng ớn.  Anh lính này có vẻ cũng là cái dạng “trôi nổi” đó nhưng bắt chuyện rồi thì cảm giác cũng thân thiện hơn một chút, Ngọc liệt vào dạng “ma hiền”. Thôi thì có người để hỏi vài câu vẫn tốt hơn là đứng mãi giữa đường. Cậu chắc chắn cho tới khi anh Tuấn trở lại cậu chỉ dám đứng yên chỗ này mà thôi. Lúc này cậu bỗng nhớ rõ mồn một lời anh Tuấn dặn: “Nếu gặp họp chợ thì đừng đi xa quá coi chừng lạc”, chắc chắn cái chữ “lạc” của anh Tuấn là muốn ám chỉ “không tìm được đường về” luôn chứ lạc thôi cái nỗi gì.

 

Ngọc đành tiến lại, chui vào cái chòi anh lính đang ngồi, thì ra anh ta đang uống rượu. Người bán cũng im lặng một mảnh, lẳng lặng rót cho cậu một ly. Ngọc đắn đo không biết có nên uống hay không thì anh lính với tay lấy chiếc ly của cậu bảo:

 

  • Không nên uống. – Rồi anh tự mình thanh toán hết.

 

  • Cám ơn! – Ngọc đúng là chẳng biết phải nói cái gì. Cậu cũng đang mong rằng những việc đang xảy ra chung quanh chỉ là cảnh mộng thôi chứ cậu không phải lạc vào một cái chợ âm thực sự.

 

  • Tìm người thân sao? Không thấy thì tôi hỏi thăm giúp cho. – Anh lính uống xong ly rượu lại nhiệt tình bắt chuyện với cậu.

 

  • Không, tôi đi cùng bạn, anh ta đi đâu mất rồi. – Ngọc ấp úng trả lời, cậu tìm ai ở cái chốn âm u này chứ.

 

  • À. – Anh lính nhìn cậu có vẻ không thể tin điều cậu nói. – Cậu biết cậu đang ở đâu không?

 

  • Có vẻ như tôi vừa mới biết. – Ngọc lại liếc quanh một vòng, nhăn mặt tỏ vẻ cậu đang rầu muốn chết vì những gì cậu biết.

 

  • Hay nhỉ, vậy là không có bạn. – Anh lính cười khi thấy phản ứng của Ngọc. – Dù sao cũng lỡ tới rồi, có muốn đi chơi một vòng cùng tôi không, một lát tôi sẽ đưa cậu trở lại chỗ này.

 

Ngọc nhìn anh không biết có nên không. Bây giờ cậu đã chắc chắn mình gặp ma rồi nên cũng chắc chắn thêm một điều cậu phải lo sợ thôi. Đi chơi cùng ma, một trải nghiệm độc nhất vô nhị đây. Ngọc cũng muốn thử, có nên tin anh ta không, dù gì cậu chỉ có anh lính để “nương tựa” lúc này thôi.

 

  • Không sao đâu, loanh quoanh một chút thôi, cậu ngại thì thôi. Nhớ đừng ăn uống gì đó.

 

Anh lính trả tiền rượu rồi đứng lên định đi, bất giác Ngọc cảm thấy anh ta có thể tin được, bằng chứng là anh không cho cậu uống đồ của người cõi âm, trước khi đi còn dặn dò cậu thêm lần nữa.

 

Tôi đi cùng anh. – Ngọc đứng lên hướng theo anh.

Người Đẹp Trong Tranh

 

Người Đẹp Trong Tranh

 

Người đẹp trong tranh gì chứ! Ngày xưa dùng bút lông vẽ trên giấy mới gọi là tranh, bây giờ phải gọi là người đẹp trong hình.

 

Mà đẹp gì chứ! Giống quỷ thấy ớn.

 

Sao biết hay vậy?

 

 

 

 

A…A…A…ÁÁÁ không có chân a…a…a!!!

 

Không phải không có chân, mà là chân không chạm đất. Có nhiêu đó mà cũng không biết phân biệt, chán em ghê.

 

Quỷ! – Đùng, ngất xỉu.

Chợ Đêm 1

 

Chợ Đêm

1

Năm 1995 Ngọc tốt nghiệp đại học báo chí, nhờ có người quen gửi gắm cậu được một tòa báo ở thành phố Hồ Chí Minh nhận vào làm. Ngọc là người mới, lại chưa có nhiều kinh nghiệm nên cậu cũng biết thân phận rất cố gắng học hỏi. Trong tổ của cậu có anh Tuấn, là người có thâm niên cao nhất. Ngọc hay được anh chỉ dẫn nên hai anh em khá thân thiết.

 

Chiều nay cũng khá rỗi việc, cậu ngồi thư giản, vớ đại một quyển sách gần đó đọc giải trí. Sở dĩ cậu chưa muốn về cũng là vì… Hôm nay là rằm tháng bảy. Buổi sáng chưa bước ra cửa, mẹ cậu đã dặn: “Nhớ về sớm đừng có đi lung tung khi trời tối”. Ngọc vốn không thích cái cách mà mẹ cậu với bà nội mê tín dị đoan, đi một cái cũng sợ, ngồi một cái cũng sợ, nói một câu cũng kiêng, làm một chút cũng kị, thật nhức cả đầu. Cậu đang muốn phản kháng, cách trước mắt là không buồn về sớm ngày rằm tháng bảy, xem có đụng phải cái gì không nên hay không.

 

  • Xem cái gì đó nhóc?… Chợ Âm Phủ? Cậu cũng hứng thú với mấy cái này nữa hả. – Anh Tuấn mới đi đâu đó về ghé qua văn phòng lấy đồ, thấy cậu thì hỏi.

 

  • Dạ! – Ngọc lúc này mới nhìn kỹ lại quyển sách cậu đang cầm có ba chữ “Chợ Âm Phủ” chình ình trên trang bìa. – Anh chưa về hả?

 

  • Ừ anh có công chuyện cần đi. Cậu chưa về sao, có hẹn hả?

 

  • Dạ đâu có, em đang chán không muốn về nhà. – Ngọc nghĩ tới nhang khói cúng kiến trong nhà mà phát ngán.

 

  • Muốn đi với anh không, đi suốt đêm luôn đó. – Anh Tuấn nửa đùa nửa thật rủ cậu.

 

  • Đi đâu? – Ngọc cũng muốn kiếm cái cớ không về nhà.

 

  • Cứ coi như đi làm một phóng sự về chợ đêm đi. Anh muốn tham gia một phiên chợ họp ban đêm, nhưng cũng hên xui lắm nha, có khi đi không đúng dịp.

 

  • Chợ đêm? Em cũng từng nghe qua, hình như còn gọi là chợ âm phủ phải không. Ở đâu, xa không anh?

 

  • Phải, chợ đêm hay thường gọi chợ âm phủ. Giống cái này này – Anh chỉ chỉ cuốn sách Ngọc còn đang cầm. – Không phải mấy cái chợ đầu mối họp đêm đâu.

 

  • Em đi. Ở đâu mà anh biết hay vậy. Bây giờ mà còn có loại chợ này thì phải đi coi cho biết đó nha. Nhưng có bao giờ em nghe nói thành phố mình có chợ âm phủ đâu.

 

  • Có đó, nhưng hên xui nha, có khi cũng chẵng gặp dịp.

 

  • Không sao, đi liền bây giờ hả. – Cái máu đi thực tế tìm hiểu, viết lách nó có sẵn trong máu rồi, nghe là cậu hăng hái liền.

 

  • Đi bây giờ mới kịp, phía đông thành phố, phải đi cỡ sáu bảy chục cây số lận. Đi trể quá không thấy đường vô.

 

Thế là hai anh em chuẩn bị chút đồ ăn, đồ uống, vài thứ cần thiết để ngủ “bụi”. Ngọc được Tuấn đèo trên chiếc 67 bon bon ra khỏi thành phố. Trên đường đi Ngọc cũng rất tò mò muốn biết về cái chợ đêm mà mình sắp tới nhưng Tuấn không nói nhiều, chỉ dặn hễ gặp được dịp chợ họp thì nên đi loanh quanh trong chợ xem thôi, đừng đi lung tung xa quá, lỡ lạc thì phiền. Ngọc cũng thấy hơi kỳ khi dặn một phóng viên những lời như sợ “đi lạc”, nhưng cậu cũng không thắc mắc mắc nhiều chỉ chọc anh lo xa chút thôi.

 

Hai anh em đi tầm hai tiếng đồng hồ, khi mà nhà sát nhà đã lùi dần, hai bên đường cây cối nhiều hơn, nhà nhà nằm thảnh thơi trong khu vườn rộng, có đoạn còn nhìn thấy mấy khúc sông uốn quanh co theo đường cái.

 

Từ thành phố đi đã tầm năm giờ, tới khi xe dừng lại nhà nhà đã lên đèn. Đường xá tối om, đèn đường không có, ánh sáng của đèn trong nhà càng không thể soi nổi ra tới đường. Bây giờ chỉ có thể xác định các ngôi nhà bằng ánh đèn hắt ra từ cửa sổ bị tầng tầng cây cối che khuất. Ngọc bỗng nghe ớn da gà. Trời bắt đầu lạnh, cậu bắt chước anh Tuấn lấy áo gió ra mặc cho đỡ lạnh, bây giờ ở thành phố thì không bị lạnh, nhưng ở đây thì khác không có hơi người, không có xe cộ chỉ có sương đêm bắt đầu nặng.

 

  • Tới chưa anh? – Ngọc cũng nóng ruột, chợ gì mà không nghe tiếng động nào hết trơn chỉ nghe tiếng côn trùng rĩ rả.

 

  • Tới rồi, chỗ này không chạy vô được, phải dắt bộ xuống thôi.

 

Thế là hai anh em nương theo ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời soi đường mà đi. Tuấn đi trước, cậu lóc cóc theo sau đẩy xe phụ anh. Hai anh em sau một hồi dằn xóc thì đi xuống một vùng đất bằng phẳng. Ngọc nhìn phía trước, một vầng bàng bạc nhấp nhô làm cậu nhận ra mình đang đứng bên một bờ sông.

 

  • Chợ trên sông hả anh? – Mắt chưa quen được với vùng sáng tối xung quanh cậu chỉ nhìn thấy vùng sáng bạc của trăng soi trên mặt nước.

 

  • Đây là bến sông, ban ngày cũng có chợ. – Tuấn chống xe, hất mặt ra xung quanh.

 

Ngọc lúc này mới nhìn kỹ, xung quanh cậu đúng là có vài mái chòi nho nhỏ, lụp xụp khó mà có thể hình dung nó là cái chợ.

 

  • Chợ gì điều hiu dữ vậy anh, có hai ba cái chòi thì bán buôn kiểu gì.

 

  • Ừ, thật ra ban ngày nó là bến ghe của mấy người cắt cỏ, tải lúa bên kia sông về, mấy cái chòi bán vài con cá con cua họ bắt được khi ra ruộng thôi, không hẳn là chợ.

 

  • Vậy họ họp chợ ban đêm hả? – Ngọc vẫn không hình dung nổi nó ra thế nào.

 

  • Ừ, hên xui, có khi có khi không. Nhưng đêm mà có họp chờ thì đông lắm. Thôi, anh em mình lại cái chòi đằng kia ngủ đi. Chờ coi đêm nay có chợ không.

 

  • Anh làm em thấy ghê quá, lỡ không có chợ anh em mình ngủ nguyên đêm ở đây hả?

 

  • Có sao đâu, dân tình ở đây hiền lành lắm không có trộm cướp gì đâu. Ban ngày người ta cũng thường lui tới, không có thú dữ hay rắn rết gì đâu. Anh đi mấy lần rồi, có khi gặp thì xem, không gặp thì ngủ một giấc.

 

  • Ai chỉ anh cái chợ này vậy?

 

  • Mấy thằng bạn ở gần đây.

 

  • Sao không vô đó ngủ nhờ chừng nào họp chợ hãy ra.

 

  • Nói gần chứ cũng cách đây mấy cây số, không lẽ vô nhà người ta rồi nửa đêm đi ra, không có chợ lại trở vô kỳ lắm. Nằm đại đi không sao đâu, đừng để lạnh là được.

 

Cuối cùng thì Ngọc cũng đành phải nghe lời Tuấn, dù gì cũng đã tới rồi. Tuấn đẩy xe vào cái chòi lớn nhất rồi khóa lại, xong thì bảo cậu đem võng ra treo lên mấy cây cột để nằm.

 

  • Lỡ người ta họp chợ mà mình ngủ quên thì làm sao?

 

  • Không sao đâu, em chiếm chòi của người ta, người ta muốn bày hàng thì thế nào người ta cũng đánh thức em thôi hà. Còn không bị gọi dậy nghĩa là không có chợ.

 

Ngọc leo lên võng nằm nhưng cậu không ngủ được. Tuấn thì khác, chẳng mấy chốc Ngọc đã nghe tiếng anh ngáy khe khẽ. Ngọc không an tâm lắm, cứ loay hoay tới lui trên võng một lát rồi thì thấy Tuấn an tâm ngủ quá cậu cũng dần thiếp đi.