13.
Khắc Trọng về nhà nhờ cha hỗ trợ vốn. Ở Buôn Mê Thuộc anh ở với gia đình không có nhà riêng, ở nhà còn một cậu em trai đã lập gia đình và một cô em gái còn đi học. Khắc Trọng ít khi ở nhà, đi về cũng vì công việc nên chẳng có chuyện báo trước trừ khi được hỏi.
Lần này anh về cũng vậy, vào nhà chỉ có mỗi chị giúp việc thấy, chào anh một tiếng báo là mẹ anh đi chùa rồi. Khắc Trọng lên phòng định tắm rửa nghỉ ngơi một chút, vừa lên hết cầu thang đã nghe tiếng nói chuyện rì rào phát ra từ phòng vợ chồng thằng em trai ở cùng tầng, hình như có cả tiếng cô em gái.
Tiếng nói chuyện không lớn nhưng cũng không có nhỏ giọng, cửa khép hờ nên tiếng nói vọng ra, anh đang định lên tiếng thì nghe có mình ở trong câu chuyện của mấy đứa em, nghĩ nghe coi mấy đứa nói xấu gì mình nên không vội lên tiếng.
“Lần này nên nói với ba giao cho anh công ty ở đây đi. Con mình cũng hơn ba tuổi rồi, anh với em đều đi làm được, hay nói ba để em làm thủ quỹ, dù gì người nhà cũng tốt hơn thuê. Quỳnh nó học xong thì vào thành phố phụ anh hai coi công ty ở trỏng. Như vậy anh thấy ổn không?”
Đây là giọng cô em dâu, không biết ba đứa em của anh từ đầu nói những gì mà nghe quyết định muốn đi làm có vẻ hăng hái lắm. Trước đây đứa nào cũng lười, làm cái gì cũng bảo không biết cái này không biết cái kia. Khắc Trọng cười thầm.
“Em thấy vậy đi, chị đi làm thủ quỷ ít nhiều cũng biết công ty có bao nhiêu tiền, tiền đi đâu. Vừa rồi anh hai gây gỗ một trận, mẹ mới nói cho em biết anh hai có công ty riêng, là ba cho tiền anh hai mở. Mẹ còn nói anh hai bây giờ mê gái, thế nào cũng đem tiền ra ngoài hết. Chúng ta mà tiếp tục ngồi ở nhà chờ, mai mốt chẳng còn gì đề mà thừa kế đâu. Cha chẳng phải cũng mở công ty riêng rồi đem tiền nuôi tình nhân hết đó sao. Mình lo trước đi là vừa, công ty không phải chỉ của riêng anh hai, chưa kể mai này ảnh lấy vợ, vợ ảnh tưởng công ty là của ảnh làm ra hết thì càng chết, không thể để ảnh rút toàn bộ làm của riêng được.”
Này là em gái anh nói.
“Để mai anh nói chuyện với ba, nhưng đừng nói cái kiểu như mẹ nói. Bảo mình muốn đi làm là được rồi.”
Đây là em trai anh nói.
Khắc Trọng nghe tới đó đã lờ mờ hiểu ra mục đích thực sự của mấy đứa em, chẳng muốn nghe nói nữa, anh vào phòng đóng kín cửa tắm rửa ngủ một giấc.
Buổi tối, anh hẹn ba ra ngoài ăn tối. Biết trong nhà có người bắt đầu canh chừng anh “bòn rút” thì anh chẳng muốn gây thêm chuyện. Công ty tuy nói anh quyết định hết nhưng tổng quát cha anh đều theo dõi, ông cũng tự kinh doanh riêng một công ty nhỏ, anh cũng học ông mới mở một công ty riêng, không ngờ chính là “nỗi lo” của mấy người ngồi không mà hưởng trong nhà.
Khắc Trọng thương lượng công việc, đạt được sự đồng ý của cha rồi mới bắt đầu nói chuyện trong nhà.
- Ba à, ba vẫn chưa chán hoa cỏ bên ngoài sao?
Khắc Trọng hỏi cha, dù gì cha anh đã có tuổi rồi, quay đầu là bờ. Huống chi anh cũng hy vọng cha mẹ hạnh phúc.
- Nói chuyện của ba làm chi, nói chuyện của con đi. Mẹ con năm lần bảy lượt tới ồn ào với ba chỉ vì chuyện ba làm hư con, làm gương xấu. Sao! Con hồ ly tinh nào bắt hồn con trai ba đến nổi phải gây gổ với mẹ con vậy?
Nghe ba chữ “hồ ly tinh” mà Khắc Trọng trợn mắt. Mẹ anh hình dung Quế Chi là hồ ly tình thì hơi hủy danh tiếng của nó quá.
- Ném dè hoạn thư chứ được hồ ly tinh cũng mừng. – Khắc Trọng bực bội nói.
- À, vậy nói ba nghe con nhà ai làm gì, mấy tuổi, quen thế nào. Để ba xem hồ ly tình hay hoạn thư.
Thấy cha anh vẫn còn đùa được Khắc Trọng không ngại nói sơ một lần chuyện tình cảm của hai người, nhưng lý lịch Quế Chi thì anh báo rõ một năm một mười, thậm chí có một cậu em trai đồng tính, một người em trai là con riêng cũng nói.
- Gia đình cũng tốt, từng trãi của gia đình cũng tốt. Có hơi… ừ hoạn thư. – Cha anh kết luận. Đồng tính, cũng không phải vấn đề quan trọng, ba cũng có người bạn đồng giới.
Khắc Trọng suýt sặc khi nghe cha anh tự thoại.
- Ba! Ba nói ba có người bạn đồng tính hay người yêu đồng giới? Không phải bây giờ ba mới phát hiện ba đồng tính mới không hạnh phúc với mẹ đó chứ? – Khắc Trọng hoang mang.
Cha con Khắc Trọng tuy thường hay thẳng thắng nói chuyện nhưng có những chuyện khó mà nói trắng trợn ra, có điều chuyện này có thể thay đổi cách đánh giá lý do cha mẹ anh không hạnh phúc nên anh muốn làm rõ.
- Bây giờ mới phát hiện? Hừ, đúng là phát hiện nhưng không phải vì phát hiện mình qua lại với nam nữ đều được mới rạn vỡ với mẹ con. Ba hỏi con, sau chuyện với bạn gái con có nhận thức về mẹ như thế nào?
Khắc Trọng hơi ngập ngừng, anh không nghĩ xấu mẹ nhưng anh vừa nghe được cái nhìn của mẹ với các em trong nhà với mình, thì muốn nghĩ lạc quan cũng khó. Cuối cùng anh chỉ còn có cha có thể nói chuyện được. Anh suy nghĩ một chút rồi thận trọng nhận xét.
- Không như con vẫn nghĩ, có hơi…hơi…
- Hơi hơi cái gì? Nói cho con biết, ngày ba biết bà ấy ba cũng đã liệt vào hàng giàu có, bà ấy bất quá chỉ là con gái nhà nông. Nhìn bà ấy chịu khó, dịu dàng, giỏi giang ba đâu có ngại cái gì mà xứng không xứng. Ba có thể tự gầy dựng sự nghiệp cho mình, cho vợ con cuộc sống tốt không cần phải kiếm con gái nhà giàu về. Nhưng mà chọn tới chọn lui cuối cùng… Không phải ba nói xấu mẹ trước mặt con nhưng con cũng đã tới lúc chọn vợ rồi, nghe một chút lấy kinh nghiệm cũng được. Lấy mẹ con về cứ ngỡ được một gia đình ấm áp, cơm nóng canh ngọt ai ngờ có mấy năm bà ấy thay đổi đến cha còn tưởng mình nhầm vợ.
- Thay đổi như ngày hôm nay? – Khắc Trọng đoán.
- Cũng chưa tới nỗi như hôm nay, nhưng thay đổi là theo tài sản trong nhà mà tăng. Bà ấy quên mình từng con gái nhà lao động, cứ nhớ mình là quý phu nhân, con nhà danh giá. Ba đây cũng là từ thằng con buôn mà lên, quý giá ở đâu ra. Ra đường thì kênh kiệu, nói chuyện thì khi người như lẽ đương nhiên, mở miệng môn đăng hộ đối, mở miệng nói người ta không xứng giao du. Rồi chỉ biết dũa móng tay, đi chùa, đi làm mấy cái từ thiện mua tiếng chứ chả có tác dụng gì của bả. Con là do ba dạy, chứ con coi cái kiểu hai đứa em con coi…
Khắc Trọng không dám đồng ý hay phản đối, anh lẳng lặng nghe ba anh nói.
– Ba ra ngoài trăng hoa vì ba nản quá rồi, không phải chưa từng nói với bà ấy nhưng chứng nào vẫn tật nấy. Mà thôi chuyện ba mẹ con không cần quan tâm, chuyện con thế nào? Vẫn muốn cô ta hay thôi.
- Con định lo chuyện công ty xong con xuống nói chuyện lại với cô ấy. Con ngán mấy cô mà mẹ giới thiệu lắm rồi. Haizz! – Khắc Trọng thở dài. – Cảm giác giống như ba nói, cứ làm ra vẻ các cô ấy cành vàng lá ngọc, phải thế nọ thế kia, anh chưa có ý tìm hiểu mà đã ngán muốn chết.
- Chuyện cả đời của con con tự quyết định, cần ba cho ý kiến thì cứ đưa về gặp ba.
- Ba à, con có chuyện muốn thương lượng. Gần đây con thấy trong nhà không ổn, con dự định sẽ ra riêng, ba thấy sao?
- Muốn ra riêng? Suy nghĩ kỹ chưa. – Ông cũng không phản ứng khó chịu gì, con cái lớn cả rồi.
- Không phải lập tức, công ty chẳng ai lo bỏ ngang không được. Nhưng con muốn bỏ nhiều thời gian cho sự nghiệp của con. Vả lại thằng Triệu không còn nhỏ, còn con Quỳnh học sắp xong, tập tành tụi nó tự quản lý kinh doanh tài sản của mình là vừa. Ba không buồn con chứ?
- Đừng nghĩ vậy con trai, công ty của gia đình duy trì được thì tốt không được thì phân ra. Những gì cha gầy dựng là để gia đình sống tốt, tạo được nền tảng cho các con thì cha mừng. Nhưng cha cũng có lúc chết, các con phải có gia đình riêng, rồi từng đứa phải chăm lo cho gia đình của mình, tạo nền tảng cho con cái của mình. Cha không bo bo ý nghĩ ‘còn cha thì phải ràng buột con mình’. Các con đứa nào tự đứng được thì đó mới là điều cha phải hãnh diện, thành công của con có sự góp sức của cha thì cha càng cảm thấy mình thành công. Chứ nếu chỉ chăm chăm chờ thừa kế mà sống thì cha mới cảm thấy mình thất bại.
- Gần đây trong nhà có điều tiếng con nghe thấy buồn phiền nên… nhưng ngẫm lại cũng không sai. Con có gia đình cũng nên để vợ con con phân biệt rõ ràng cái nào của con, cái nào của cha mẹ anh em con… Cha giúp con, bây giờ con cũng nên giúp tụi nó tự đứng vững. Con chỉ hy vọng không bị trong nhà nghĩ lung tung.
- Thật ra con không chỉ muốn cho vợ con biết cái nào của anh em con, mà con cũng muốn cho anh em con biết cái nào của con cái nào nên là của vợ con con con. – Cha anh tiếp lời. – Không có gì phải xấu hổ khi thừa nhận điều đó. Ngày xưa cha ra riêng, tự tay gầy dựng thì cũng hiểu rõ điều này, cái gì nên giúp đỡ thì giúp đỡ, cái nào nên phân rõ thì phân rõ, nhập nhằng chính là dao hai lưỡi giết chết tình cảm của gia đình nhỏ lẫn gia đình lớn của mình. Con cứ an tâm làm, cha luôn ủng hộ con, không cần rào trước đón sau với cha như vậy. Làm đàn ông nhất là làm người nắm kinh tế thì nhìn càng rõ vấn đề càng tốt.
- Cha hiểu con thì gì bằng.
Khắc Trọng cười ấm áp, nước mắt chảy xuôi, anh chưa nói gì đến phải phụng dưỡng cha cả vậy mà cha anh cũng không tính toán, chỉ tính toán chính ông bảo bọc nâng đỡ con mình.
- Nói “vợ con” nghe trôi chảy như vậy là quyết định rồi? – Cha anh bỗng dưng nheo mắt cười hỏi.
Nghe cha hỏi Khắc Trọng bỗng ngớ ra. Phải ha! Nảy giờ trong lòng anh cứ khăng khăng nghĩ quyền lợi mà Quế Chi và đứa bé trong bụng cô phải được bảo vệ mà quên mất mới ngày hôm qua anh còn nửa nọ nửa kia chưa quyết. Chỉ đối mặt với mình Quế Chi anh cảm thấy cô chưa đủ giữ anh dừng lại, nhưng khi vấp phải ngăn cản của mẹ, suy nghĩ sai lệch của em út trong nhà với Quế Chi anh lại bỏ cô vào hạng mục ‘vợ con’ anh phải bảo vệ, bênh vực.
Thấy đứa con từ trạng thái một người đàn ông thành thục ổn trọng hiểu chuyện bỗng chốc biến thành thằng con ngốc ngốc vì bị ông phát hiện điều mà chính nó không biết thì muốn cười thành tiếng. Sao bỗng dưng lại nhớ cái khoảng thời gian con nó từng chút từng chút từ một thằng nhóc ở trước mặt ông ngốc ngốc trưởng thành.
- Cháu nội ba khi nào thì sinh?
- Theo như mẹ nó nói thì chắc khoảng bốn năm tháng nữa.
Khắc Trọng trả lời theo quáng tính, anh chưa kịp suy nghĩ cho trơn tru điều cha anh mới nói đã bị cha anh đập thêm cho một phát sáng rõ đầu óc.
À thì ra anh đã thừa nhận đó là vợ con anh, đó là con dâu cháu nội của cha anh. Vậy mà còn xoắn xuýt với chuyện mình có còn lưỡng lự hay không, nên gấp gáp tìm Quế Chi là vừa.
- Vậy khi nào sinh thì báo cho cha biết, cha muốn nhìn cháu đích tôn.
Cha anh vừa cười thằng con mình ngốc, vừa từ từ châm cho mình ly trà. Người đàn ông nào mà chẳng trãi qua đoạn thời gian lớn không lớn nhỏ không nhỏ, vừa thành thục lại vừa ngây thơ vừa ngu ngốc. Nhưng chính những thứ đó hình thành một con người, cũng chính là những thứ đẹp đẽ và cay đắng mà con người luôn dùng để tưởng niệm, và cả để tự hoàn thiện.
- Dạ!
Nghe cha nói Khắc Trọng bất chợt cũng mong chờ.
…